Mỗi chiều, khi nhìn lên dãy núi Trường Sơn xanh mướt một màu, những đám mây bay qua đỉnh núi như sương mờ che phủ. Tôi thấy nhớ nhà da diết, Tôi nhớ vợ tôi đang cặm cụi bên thau quần áo còn giặt dở, hay đang hì hục cúi mình thổi lửa nấu cơm. Nhớ con trai bé bỏng của tôi, đến hôm nay là 3 tháng 15 ngày, tội nghiệp thằng nhỏ không được giọt sữa nào của mẹ.
Gia đình tôi, cái gia đình nhỏ bé chỉ có 3 người, cuộc sống còn quá nhiều vất vả. Xa xôi, thiếu thốn tình cảm vợ chồng, cuộc sống cơm áo gạo tiền đè nặng đôi vai lắm khi làm tôi ngẹt thở. Nhưng nghĩ đến nụ cười ngây thơ của con, nụ cười của vợ, tôi thấy rằng mình cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều.
Trong cuộc sống, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cuộc sống vợ chồng cũng thế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét